Bà mẹ Gio Linh là tên một bài hát của nhạc sĩ Phạm Duy được sáng tác năm 1948. Bài hát bị cấm trên toàn cõi Việt Nam cùng với những bài khác của ông từ 1975.[cần dẫn nguồn] Đến năm 2005, nó là một trong 10 bài đầu tiên của ông được phép lưu hành.[cần dẫn nguồn] Cho đến nay người thể hiện bài hát này được đánh giá cao nhất là ca sĩ Thái Thanh.
Bà mẹ Gio Linh trong bài hát của Phạm Duy nói về những người mẹ có thật ở làng Mai Xá, xã Gio Mai, huyện Gio Linh, tỉnh Quảng Trị. Theo hồi ký của Phạm Duy, thì trong một lần công tác về vùng đó, ông được nghe kể chuyện bà mẹ có người con trai đi lính, bị giặc bắt chém đầu bêu ra ở chợ, không ai dám lại gần duy chỉ có người mẹ mang thúng tới lấy đầu con đem về mai táng. Nghe xong câu chuyện, ông ghi lại thành ca khúc, trong đó có những câu rất cảm động[1]:
Nghẹn ngào không nói một câu
Mang khăn gói đi lấy đầu
Đường về thôn xóm buồn teo
Xa xa tiếng chuông chùa reo…
Từ niềm đau cá nhân của một bà mẹ đã trở thành niềm đau chung của một dân tộc và của loài người căm ghét chiến tranh.
Bà mẹ Gio Linh trong bài hát của Phạm Duy nói về những người mẹ có thật ở làng Mai Xá, xã Gio Mai, huyện Gio Linh, tỉnh Quảng Trị. Theo hồi ký của Phạm Duy, thì trong một lần công tác về vùng đó, ông được nghe kể chuyện bà mẹ có người con trai đi lính, bị giặc bắt chém đầu bêu ra ở chợ, không ai dám lại gần duy chỉ có người mẹ mang thúng tới lấy đầu con đem về mai táng. Nghe xong câu chuyện, ông ghi lại thành ca khúc, trong đó có những câu rất cảm động[1]:
Nghẹn ngào không nói một câu
Mang khăn gói đi lấy đầu
Đường về thôn xóm buồn teo
Xa xa tiếng chuông chùa reo…
Từ niềm đau cá nhân của một bà mẹ đã trở thành niềm đau chung của một dân tộc và của loài người căm ghét chiến tranh.